Mật đã ủ suốt từ ngàn năm trước/
Từ trầm tích xưa vỡ đất lập làng/
Từ nắng, gió. Và mưa. Và rét buốt/
Thắm vào từng câu hát em mang
Câu hát của núiMật đã ủ suốt từ ngàn năm trước
Từ trầm tích xưa vỡ đất lập làng
Từ nắng, gió. Và mưa. Và rét buốt
Thắm vào từng câu hát em mang
Những Sình ca nồng nàn than đỏ
Cháy sang tôi đượm lửa đêm khuya
Bình đã nghiêng, rượu tràn lên ánh mắt
Bao âm thanh xa vắng chợt bay về
Và nơi ấy điệu Sình ca em thả
Buộc hồn tôi gắn chặt với đất này
Giữa đại ngàn nhịp rung lời nức nở
Thứ men rừng chưa uống đã say
Sình ca mang ngọn nguồn suối chảy
Mênh mông bay khắp mấy tầng trời
Đêm ngắn lại cho nỗi lòng thắt lại
Em bỏ bùa vào câu hát đấy thôi
Dấu chân in những ngả đường đất mới
Đã từng nghe câu hát ở quê người
Nhưng câu hát trên nồng nàn xứ núi
Tỏa bóng rừng xanh xuống một miền tôi.Mùa thổ cẩmTrở lại ngôi nhà bên núi
Rơm rạ bình yên nằm ngóng mùa về
Ngang qua cánh đồng bàn chân nứt nẻ
Vết bùn lấm láp tuổi thơ
Thèm được cời than ngắm từng bông lửa
Góc bếp phên thưa lành lạnh gió lùa
Hai mươi năm em lặng thầm bên khung cửi
Dệt núi
Dệt sông
Dệt nên những cánh đồng
Mùa đông nở hoa tràn ra trên vuông thổ cẩm
Tiếng nai tác biết mình về đến bản
Con suối quanh co phơi lụa phên chiều
Núi vẫn cao gập ghềnh dốc dựng
Hốc mắt nhà sàn mây trắng vờn theo
Mẹ tóc bạc qua bao mùa làm lụng
Như cổ thụ giấu mình bên cánh rừng già
Cời nắm than cho bếp thêm đỏ lửa
Mẹ kể lại ngày em làm dâu bản xa
Lật thời gian vụt đi như tiếng hoẵng
Nghe mạch rừng tuôn chảy ở trong người
Sẽ không còn mùa bông trở lại
Chiếc khung cửi nằm im bên góc bếp
Vuông thổ cẩm dần nhạt cả những màu hoa
Vạt cải nương đổ ngồng trên núi vắng
Gánh thổ cẩm em mang đi rồi
Con suối gập ghềnh réo sôi nức nở
Mùa bông còn nở trắng cả tay tôi.
Nguồn: vannghequandoi.com.vn