Chuyến bay BL430 từ xứ sở Chùa Vàng đến sân bay Bờ Hơ cất cánh, Seo kéo rèm, ánh nắng cuối chiều xiên ngang qua ô cửa. Những con đường xanh rợp, nhà phố, chùa chiền nhỏ dần, hun hút rồi chìm khuất sau màn sương mờ đục. Trong Seo duềnh lên cảm giác nôn nao khó tả. Khác với sự quyết liệt trước khi bước chân lên máy bay, giờ đây có cái gì đó như sợi dây đang căng bị chùng lại, mọi thứ rỗng rễnh. Cảm giác hẫng hụt và chơi vơi…
“Chị
đi công tác à, hay du lịch?” Bạn đồng hành ngồi bên cạnh hỏi câu xã
giao. “Thăm người thân!”. Seo thả một hơi thở nhẹ lọt thỏm vào khoảng
không hẹp, nó không phải là câu trả lời. Seo nói mà như chỉ thì thầm cho
chính mình. Bởi đó là một phần thôi thúc của chuyến đi này. Bố ơi, bố
đang ở đâu? Hẳn bố vẫn nằm đâu đó trong những cánh rừng đại ngàn. Mẹ đi
tìm bố nhưng không kịp… Những câu chuyện bà ngoại kể về quê hương cứ ám
ảnh, thúc giục Seo từ thời thơ bé. Seo muốn đến nơi đó, có thứ gì đó từ
thẳm sâu trỗi dậy…
Một
ngày chán chường nhốt mình trong phòng, Seo mải mê xem bộ phim tài liệu
về một miền rừng thăm thẳm của đất nước hình chữ S. Cô bị cuốn hút bởi
những dãy caster, thảm thực vật, rừng xanh ngút ngàn. Đặc hữu hoang sơ
của miền này là điệp trùng những dãy đá vôi hùng vĩ, ẩn chứa trong đó
hàng trăm hang động lộng lẫy. Núi non tuyệt đẹp, sông suối thơ mộng.
Những cánh rừng nguyên sinh với bạt ngàn cây gỗ quý mọc vút lên từ đáy
vực. Và đặc biệt là tộc người được phát hiện cách đây gần sáu mươi năm.
Họ ẩn nấp trong hang đá vùng lõi của khu rừng rộng lớn đến nay vẫn còn
lưu giữ nhiều phong tục của người Việt cổ… Tất cả đánh thức niềm khát ấp
ủ khi Seo còn ở trường đại học cùng một thứ gì đó thân thuộc như ruột
thịt…
*
* *
Pak
như con thú trúng thương khi nghe Seo nói dự định nghiên cứu vùng rừng
nhiệt đới. Người yêu xinh đẹp, chân yếu tay mềm, lại dấn thân đến miền
rừng sâu núi hiểm nước ngoài. Không! Em cứ ở đây. Tất cả sẽ là của em.
Cả cái công ti của anh nữa. Em chỉ mỗi việc hưởng thụ, và sống cuộc đời
nhung lụa. Rồi sinh cho anh những đứa con như thiên thần...
Hóa
ra, đàn bà chỉ để đẻ thôi sao? Em đi học để làm gì? Em say mê nghiên
cứu để làm gì? Em cũng có những đam mê của em chứ. Anh có thể bỏ việc
làm ăn ở công ty để theo em vài năm được không…
Cuộc đối thoại rơi vào ngõ cụt. Pak thất vọng. Seo đóng cửa nằm bẹp ở nhà để mặc cho Pak gọi bao lần mà không nghe máy.
Seo
ra đi. Như chạy trốn. Bí mật đặt vé. Bí mật rời nhà ra sân bay. Trước
khi cất cánh, cô gọi điện cho Pak, vẻn vẹn một thông báo: “Em đã lên máy
bay!”. Rồi cúp máy cái rụp. Không cho Pak kịp phản ứng. Không nghe lời
Pak mẳng mỏ, giận hờn. Vì cuối cùng, Seo là người tự quyết. Bao năm sống
với bà ngoại côi cút, được một chàng trai giàu có và tốt bụng như Pak
đem lòng yêu thương tha thiết, là một may mắn trong đời. Thế mà, sự nông
nổi, sự đam mê, núp dưới một đề tài nghiên cứu đã kéo cô đi. Bà ngoại
cũng buồn, nhưng vẫn gật đầu chấp nhận. Bà cốc vào đầu Seo, móm mém nói:
“Mi thiệt giống tính mẹ mi…”.
*
* *
Thị
trấn miền rừng dầm dề mưa. Mưa sáng mưa chiều. Đêm hơi lạnh từ các lèn
đá vôi phả ra buốt da thịt. Bà ngoại bảo, Seo nhiễm cá tính của mẹ luôn
đi theo những đam mê. Mẹ đi theo tiếng gọi trái tim. Còn Seo đi theo
những bí mật của các thảm thực vật ở xứ này.
Những
ngày đầu, Seo cảm thấy cô độc giữa rừng sâu heo hút. Seo thấy nhớ Pak
cháy dạ. Mình đi thế này có đúng không? Lẽ nào, Seo đã nông nổi? Rời bỏ
Pak, Seo nghĩ sẽ thoải mái làm công việc mình mong muốn, chấp nhận những
mạo hiểm giữa rừng sâu vất vả nhưng liệu quyết định của Seo có chính
xác?
Một
tổ chức phi chính phủ đã tài trợ cho nhóm nghiên cứu của Seo. Nhóm gồm
năm người, đến từ những vùng đất khác nhau. Seo nhỏ tuổi nhất. Lại là nữ
duy nhất. Nhìn cô, ai cũng ái ngại. Nhất là Hồ Thoong, người bản địa
chuyên việc dẫn đường. Hồ Thoong lầm lũi, ít nói, nhưng hay cười. Đất có
Thổ công, sông có Hà bá, Seo bám chân Hồ Thoong là phải rồi! Hồ Thoong
cũng lo lắng riêng cho Seo. Thân gái dặm rừng. Anh luôn để mắt đến cô.
“Mun à. Người mun mảnh dẻ rứa, lội rừng không được mô!”. “Không! Em đi
được mà. Rồi anh coi!”. Hồ Thoong nhìn bàn tay Seo xếp đồ vào túi, lại
thỏ thẻ: “Những ngón tay mun nhỏ nhắn, trắng trẻo như búp non, phải mô
theo nghiệp rừng rú?”. Seo nhìn Hồ Thoong, phá lên cười như nắc nẻ. Anh
chàng bối rối đưa tay vuốt mặt. “Răng mun cười? Mặt miềng dính lọ nồi
à?”. “Là Hồ Thoong nhầm to. Em không còn là mun nữa. Em có chồng rồi!”
“Miềng không tin! Trong giấy giới thiệu, em là mun!”. Seo biết, người
bản địa xứ này gọi mun cho những cô gái còn trinh...
Chưa
khi nào Hồ Thoong gặp một mun xinh đẹp như thế. Hồ Thoong lặng lẽ làm
một vệ sĩ cho Seo. Những đoạn qua núi cheo leo, nguy hiểm, trên đầu lèn
cao, dưới chân vực sâu anh thường chờ Seo đến gần, chìa tay: “Mun nắm
lấy, miềng dắt qua!”. Seo tin Hồ Thoong như người anh trai. Có lần, qua
một con thác, nước chảy xiết, Seo đã vô tư để cho Hồ Thoong cõng qua.
Khi
còn nằm trong chăn ở nhà, nghĩ đến rừng, Seo thấy ớn. Mường tượng thú
dữ, sên vắt, rắn rết há mõm chực chờ nhưng khi đã lủi sâu vào rừng,
chẳng có gì sợ hãi cả. Rừng cuốn hút ánh mắt, bước chân. Seo cảm thấy
từng gốc cây ngọn cỏ thân thương gần gũi. Tựa cảm giác ấm áp nơi chôn
rau cắt rốn. Seo tìm cha, trong lá, trong cây... Cứ thế. Lỉnh kỉnh bên
mình, máy ảnh, máy quay, sổ ép tiêu bản, sổ ghi chép. Rừng già nguyên
sinh mê hoặc Seo đến kì lạ. Seo bắt tay vào việc, đầy hứng thú, luôn bấn
bíu với việc chụp ảnh, ghi hình, lấy tiêu bản...
Sáng
nay, Seo lại len lỏi giữa khu rừng với nhiều tầng lá. Cả một miền rừng
hun hút, ma mị. Seo không rời mắt trước bầy voọc bạc má bụng nâu gần
chục con, có lẽ là một gia đình. Seo bị chúng hút như có nam châm, vui
mừng như được của. Không phải ai cũng may mắn gặp được chúng đâu. Thấy
Seo, chúng như trêu ngươi, chuyền từ hướng này sang hướng khác, “khẹc
khẹc” những âm thanh khê khét của riêng giống loài. Seo mỉm cười. Hẳn là
chúng đang kháo nhau “đẹp, đẹp!” Được, để xem chúng mày làm những trò
gì nữa! Seo thích thú theo dõi. Thích thú bấm máy. Hết chụp, sang quay.
Đây là một trong những loài linh trưởng quý hiếm nằm trong sách đỏ, cần
được bảo tồn. Chốc chốc, Seo dừng lại, ghi chép. Chợt sực nhớ, mình đã
đi quá xa. Bốn bề cây cối ken dày. Vòm trời bị bao phủ bởi những tầng
xanh hoang dại. Không biết được đâu là lối ra. Seo trèo lên một phiến
đá, rồi leo lên chạng ba một thân cây. Đưa mắt tìm phương hướng. Rừng
mịt mùng như nước không thể nào nhìn thấy được lối đi lúc sáng. Phút
chốc, Seo thấy đầu óc choáng váng, mọi vật xung quanh xoay như chong
chóng. Rồi tất cả chìm vào một màn đen bao phủ…
Trong
mơ màng, Seo nghe có tiếng người đang nói. Hé mắt, cô bắt gặp vòm đá
xám. Bên phải là cửa hang, nắng rọi vào yếu ớt. Bên trái là một ngõ sâu,
ánh sáng nhờ nhờ. Nhìn sâu hơn, là một thiên cung tuyệt đẹp. Lung linh,
mê dụ. Một kiệt tác nghệ thuật thời phục hưng? Không, đó là một hang đá
rực rỡ thạch nhũ. Vòm hang cao rộng, những cột măng đá cao thấp với
nhiều hình khối khác nhau. Có lẽ, đây từng là nơi ở của nhiều thế hệ
người Việt cổ xưa. Không gian lạnh. Nền đất lạnh. Vương vãi những thứ gì
như xương thú. Cũ có mới có. Lại có những mảnh bát vỡ, nồi đất vỡ. Đây
có thể là hang trung gian của người bản địa nghỉ ngơi bữa trưa, khi đi
kiếm ăn xa. Họ đi lấy mật ong, đào củ mài, lấy lá nón, lấy mây song,
chặt đương...
Bất chợt bụng dưới của Seo đau lâm râm, tưng tức. Seo thấy một cảm giác lạ, rõ ràng đây không phải là giấc mơ…
*
* *
Chưa
kịp định thần, Seo giật mình, co rúm người lại theo bản năng. Một thân
hình đàn ông, đang ngồi quay lưng lại phía cô. Tóc buộc một một lọn sau
gáy. Bên cạnh, một bà mế già đang lúi húi nhóm đống lửa. “Seo tỉnh
rồi?”. “Anh là ai? Sao tôi lại ở đây?”. “Cứ nằm rứa, đừng ngồi dậy!”. Á!
Là Hồ Thoong! Mái tóc dài buộc lọn sau gáy làm anh rất khác. Seo reo
lên: “Anh ở đây? Khi nãy đi đâu, em tìm mãi không thấy? Nghĩ phen này
lạc rừng rồi!”. Hồ Thoong không nói gì. Vẫn không quay mặt lại. Cắm cúi
cời than. Lầm lì. Seo chột dạ. Có chuyện gì sao? “Lần sau cẩn thận cái
chân. Không được leo trèo!”. Mãi sau, Hồ Thoong nói, giọng hờn dỗi. Vẫn
cái lưng to bè như lưng gấu quay về phía Seo. “Em xin lỗi. Bị lũ voọc
bạc má bụng nâu mê hoặc, em đi theo. Sau không tìm được lối ra.” “Không!
Miềng có lỗi mới đúng. Miềng để lạc Seo...”.
Minh họa: Phạm Minh Hải
Lại
chuyện gì nữa đây? Seo hoang mang nhìn sang mế già, dò hỏi. Bà im lặng
nãy giờ. Mắt chăm chú việc đun nấu thứ gì trên bếp. Đoạn chắt từng thìa
từ mảnh sành vỡ đang sôi vào cái bát sứt. Một thứ nước màu cánh gián
sóng sánh. Hồ Thoong tay bưng bát thuốc nước, chân rón rén từng bước đi.
Sắc mặt buồn vui, dỗi hờn chen lấn rõ rệt. Anh đặt nhẹ bát bên cạnh chỗ
Seo nằm. Nói khô khốc: “Seo uống bát thuốc này đi”. “Thuốc? Là thuốc
gì, hả anh?”. Seo, mắt mở to, hết nhìn Hồ Thoong lại nhìn bà mế.
“Thuốc... cứu em bé đó. Uống ngay đi! Chậm, không giữ được mô!”. Bà mế
nói. Seo ngạc nhiên. Hốt hoảng. Em bé nào? Nhưng nhìn vẻ mặt hai người,
Seo một hơi uống cạn bát thuốc. Mế cười nhỏn nhẻn. Hàm răng xỉn khói
thuốc. “Rứa là yên rồi. Cái bụng sẽ hết đau...”. “Con bị bệnh chi, hả
mế?”. “Không! Không bệnh chi mô. Chỉ là... động cái thai trong bụng!”.
“Con có thai?”. “Phải!” Hồ Thoong đáp nhanh: “Mun... À! Seo có em bé
trong bụng rồi!”. Seo choáng váng.
Hồ
Thoong chỉ sểnh một lúc vì gặp con gà lôi, mà Seo mất hút. Anh tìm được
khi cô tựa trái chín cây, lìa cuống. Cả người Seo vừa rời cái chạng ba,
như người mê ngủ, chực lăn xuống đất hệt hòn đá. Đôi cánh tay săn như
chão bện của Hồ Thoong lao đến, kịp hứng được. Cơn ngất choáng của Seo
kéo dài. Hồ Thoong để Seo trong cửa hang, rồi chạy về tìm mế. Mế anh
chăm chú bắt mạch. Mặt Hồ Thoong nghệt ra, căng thẳng. Chợt khuôn mặt
chằng chịt nếp nhăn của bà giãn ra. Miệng cười phô cả hàm rẳng xỉn vàng
khói thuốc. “Hầy! Có chuyện mừng hung!”. Bà lăng xăng đi bẻ lá thuốc. Hồ
Thong hiểu đã có chuyện lớn. Bầu trời như đổ sập trước mắt anh.
Bà
mế ra hiệu cho Hồ Thoong cõng Seo về nhà. Việc này, trước đây nhẹ như
chiếc lá. Hôm nay, Seo nặng như sọt đá trên lưng. Cứ như giờ đây anh
cõng đến hai người. Bà mế đi sau lưng, nhắc nhở anh cẩn thận từng bước
chân. Bà cười thầm. Mừng thầm. Sự gần gũi giữa Seo và Hồ Thoong bấy lâu
khiến bà khấp khởi. Bà bắt Seo ở lại trong nhà, tự mình chăm sóc, bồi
bổ. Như chăm con dâu mang bầu. Seo rơi vào cơn bấn loạn. Cô nghĩ về Pak.
Chẳng lẽ, cái hôm cuối cùng cô đã để Pak an ủi, vuốt ve. Và chậc lưỡi,
để anh đi quá giới hạn… Hẳn Pak cũng không thể ngờ, hôm đó Seo đã mang
giọt máu của mình, và rời đi...
Seo
không thể vào rừng mỗi ngày như trước. Tâm trạng rối bời, sức khỏe sa
sút. Mùa đông ở đây lạnh buốt da buốt thịt. Đêm bủa vây Seo, hành hạ Seo
trong mối tơ vò. Seo nhớ Pak. Nỗi nhớ luồn trong từng cuộn khói chiều,
lẫn trong làn sương mỏng buổi sáng. Tháng ngày chông chênh. Seo trở nên
yếu đuối và mẫn cảm. Chỉ nhìn thấy mưa thôi cũng đủ làm Seo bật khóc. Cô
sợ hãi. Sợ chìm trong mớ cảm xúc rối rắm không thể gỡ. Cái thai như một
thử thách không lối thoát. Có nó, cô làm sao kết thúc được đề tài của
mình đúng thời gian? Bụng mang dạ chửa, làm sao leo rừng lội suối? Rồi
Pak nữa. Anh sẽ nghĩ sao về đứa con anh không ngờ tới?
Nhưng
rồi cứ mỗi ngày mở mắt ra, Seo lại tự an ủi, rằng ngày mai sẽ đỡ hơn,
rằng có một hình hài đang lớn dần trong cơ thể. Seo nghĩ đến bố. Bố đang
ở đâu? Seo nghĩ đến Pak. Pak đang làm gì? Liệu anh có tin chuyện này?
Seo không thể mở lời với Pak, rằng cô đang mang giọt máu của anh. Lòng
tự trọng của Seo vốn cao như ngọn núi mà. Trong trường hợp bị phũ phàng,
Seo phải làm gì? Chẳng phải xưa, mẹ mang thai Seo khi bố chưa kịp thưa
lời với bà ngoại. Chợt nhiên, Seo thấy mình có dũng khí. Một quyết tâm
trỗi dậy. Seo sẽ nuôi con một mình. Sẽ làm mẹ đơn thân.
Khí
hậu vùng núi khắc nghiệt. Cái thai mỗi ngày hành hạ. Cơ thể Seo gầy rộc
hẳn. Hồ Thoong nhận việc đi rừng giúp Seo. Anh làm rất tốt những gì cô
hướng dẫn, chỉ vẽ. Những bức ảnh chụp về, những thước phim đã quay,
những tiêu bản được ép. Cả hai ngồi sát nhau. Đầu chụm đầu. Vai kề vai.
Mế già từ dưới bếp nhìn lên, kín đáo nở từng khúc ruột. Ngôi nhà lợp lá
ba gian. Gian thờ ở giữa. Gian đầu của Hồ Thoong. Gian cuối của Seo và
mế già. Từ ngày có Seo, mế siêng hương khói. Bà ngồi lặng hàng giờ, khấn
thần rừng thần núi, thần khe thần suối. Mùi khói hương ấm cúng, thiêng
liêng. Seo chợt thấy mọi vật ở đây đều có linh hồn. Núi non, cây cỏ, như
đang nhìn cô, khích lệ cô.
Hồ
Thoong thành một con người khác. Chững chạc và từng trải. Mỗi cuối
ngày, Hồ Thoong khuân về lỉnh kỉnh, nào củi, nào gạo, nào thịt cá... Rồi
nhìn Seo ăn, hỏi chuyện đứa bé trong bụng. Anh lặng lẽ, ân cần và tỉ
mẩn. Thức gì cần cho người dưỡng thai, anh đều tìm kiếm bằng được, dặn
dò mế nấu cho đúng cách. Người đàn bà bản địa chăm chú nghe, cặm cụi
làm, miệng cười móm mém. “Hầy! Tổ cha mi! Mế đã chẳng mang bầu, rồi sinh
ra mi, nuôi mi lớn tướng thế ni răng?”.
Seo thật khó nghĩ. Cô cảm giác như thành người của nhà Hồ Thoong mất rồi. Như thế, có sao không nhỉ?...
Đã
qua thời kì ốm nghén, Seo lanh lợi hẳn lên. Hồ Thoong thường đưa Seo
xuống thị trấn nhỏ, cách hơn chục cây số để mua sắm. Họ chuẩn bị mọi thứ
cho em bé chào đời. Thoong lại cõng Seo những đoạn đường dốc đá, chỗ
khe sâu nước xiết. Xong việc, hai người vào quán cà phê. Seo thích nhâm
nhi cà phê nóng. Hồ Thoong cũng đã quen thứ này từ khi có Seo. Vị đắng
ngòn ngọt đầu lưỡi rất khó tả. Sau li cà phê, Hồ Thoong xin chủ quán một
li to nước lã, thứ nước vừa chảy ra từ khe, trong veo, lịm mát. Lần đầu
tiên, hai người như soi vào mắt nhau. “Miềng mừng hung. Không ngờ Seo
nói tiếng Việt giỏi, hòa nhập cuộc sống làng bản mau rứa?”. “Thì em
người gốc Việt mà?” Hồ Thoong sáng mắt: “Rứa á? Thiệt không?”.
Seo
cười, bà ngoại em kể, vào nạn đói năm Ất Dậu, mấy gia đình người Việt
xiêu bạt sang Thái. Mọi người vẫn giữ nếp sống Việt. Từ điều ăn tiếng
nói, phong tục. Và ông bà ngoại cưới nhau theo phong tục Việt, dù rất
giỏi tiếng Thái và phong tục người Thái. Ông ngoại mất do bạo bệnh. Bà
ngoại sống một mình với cô con gái nhỏ, bằng nghề buôn thúng bán mẹt ở
gần sân bay Utapao, căn cứ quân sự của Mĩ sau này. Rồi đầu những năm bảy
mươi, có một cậu thanh niên trẻ măng từ đâu chuyển đến. Với vẻ điển
trai, chăm chỉ hòa đồng của cậu khiến khu lao động Việt kiều ai cũng yêu
mến. Cậu được mời kèm dạy đọc, dạy viết tiếng Việt cho cô con gái mới
lớn rất xinh của bà. Rồi hai người yêu nhau. Rồi Mĩ rút khỏi Việt Nam.
Sân bay Utapao cũng không còn máy bay quân sự Mĩ đậu nữa. Khi miền Nam
Việt Nam được giải phóng, người thanh niên đến chào hai mẹ con bà để ra
đi. Cậu nói, đã được lệnh trở về nước. Bà chưng hửng. Khi cô con gái thủ
thỉ lại, bà mới biết. Hóa ra, cậu là lính đặc công, có nhiệm vụ trinh
sát những chuyến bay cất cánh từ đây… Mọi hoạt động đều bí mật. Khi cậu
ấy đi được ít lâu, con gái bà ốm nghén. Ốm lăn ốm lóc. Là nghén con bé
Seo bây giờ...
“Rứa
cha mẹ Seo chừ ở mô? Có tin tức chi không?”. Hồ Thoong bật hỏi. Seo khẽ
lắc đầu. Bà ngoại kể, khi Seo chập chững, mẹ xin phép bà ngoại đi tìm
chồng. Đến nơi thì được tin bố đã hi sinh trong một trận đánh với quân
Polpot khi tham gia chiến tranh biên giới Tây Nam. Mẹ âm thầm mang nỗi
đau một mình không biết tỏ cùng ai. Phiền muộn, mỏi mòn, rồi phát bệnh
mà mất…
Hồ Thoong lặng đi. Anh thương Seo bội phần. Seo giờ không còn người thân thích, lấy ai chăm sóc Seo và đứa con sắp ra đời?
Hồ
Thoong ngước nhìn Seo, rồi cúi xuống. Anh bẻ đốt ngón tay mấy lần. Cuối
cùng lời cũng ra được khỏi môi. Nhưng thay vì ngỏ lời xin làm cha đứa
bé, môi lại vuột ra câu: “Rứa... cha đứa bé, chừ ở mô?”. Seo thấy bối
rối. Biết nói sao cho Hồ Thoong hiểu sự thể đây? Cô làm như chợt giật
mình, nói: “Ôi, muộn rồi! Ta về thôi, kẻo mế trông. Đường rừng mau tối
lắm!”.
Mọi
người trong nhà chuẩn bị cho ngày Seo “nằm bếp”. Hồ Thoong khuân về
nhiều khúc củi to. Mế bứt về bao nhiêu cuộn lá vằng, phơi khô cho vào
bao tải để trên gác bếp. Nghệ củ trong vườn được đào lên, phơi ráo. Gạo
đầy thạp. Hai cây đu đủ trĩu quả ngoài vườn. Chân heo rừng sấy khô để
dành trên sàn bếp, thứ này dùng hầm với đu đủ, củ khúc khắc, rất tốt cho
sản phụ. Mế còn bí mật làm một hũ men rượu trộn cơm nếp, với chục trứng
gà nguyên quả, bịt chắt miệng, chôn dưới đất ẩm đã mấy tháng...
Seo
giờ bụng đã vượt mặt. Đi lại khó nhọc. Cả nhà réo rắt niềm vui lặng lẽ.
Niềm vui tròn đầy khi mế nghe Seo nói, Seo quyết rồi, sẽ ở đây thôi,
làm con của mế. Không đi mô cả. Thằng Hồ Thoong cũng đã thầm thĩ với mế,
là rất ưng Seo, muốn làm cha đứa bé trong bụng Seo. Rứa là phúc cho nhà
mế quá chừng!
Rứa
mà có chuyện. Thoạt đầu rất mơ hồ. Như chút sương mỏng vương trên ngọn
cây buổi sớm. Như ngọn khói nhẹ tan giữa rừng chiều. Sau thì ngày một
đậm đặc. Ấy là bên mế khuya vắng, Seo thường khó ngủ. Quầy trở liên tục.
Trong giấc ngủ hay nói mê. Hay gọi tên một ai đó. Mế tưởng chỉ mình mế
biết chuyện. Hóa ra, thằng Hồ Thoong cũng nghe thấy. Mế lắng tiếng bước
chân rón rén của nó ngoài cửa buồng. Mế buồn. Chắc Hồ Thoong cũng rất
buồn. Nhưng ai cũng để kín trong bụng…
Buổi
chiều, Hồ Thoong hồ hởi đưa Seo đi dọc con đường ven rừng. Nói là người
có thai nên đi bộ, sinh rất dễ. Anh cốt không để mế nghe thấy. Hai
người đi chậm. Vui vẻ hít thở không khí rừng chiều trong lành. Đang vui,
Hồ Thoong bất chợt hỏi: “Bố đứa bé, là Pak, phải không?”. “Sao anh
biết?”. Seo hơi ngạc nhiên, hỏi. “Thì về khuya, khi mô Seo chẳng gọi
tên? Chừ có đêm gọi mấy lần!”. Seo gật đầu xác nhận…
Cuối
cùng sau câu chuyện, Seo bảo. “Nhưng đã chia tay rồi. Trước khi sang
đây!”. Seo nói, dứt khoát. “Miềng biết, hai người nặng lòng lắm. Phải mô
chia tay vì không còn yêu nhau! Huống chi, chừ thêm đứa con”.
Hồ
Thoong khăn gói ra đi. Anh lên máy bay từ sân bay Bờ Hơ. Cuối ngày hôm
đó, anh đến được thành phố nơi Pak đang ở. Từ những manh mối có được,
chẳng khó để gặp được Pak. Hai chàng trai trẻ, ngồi đối diện nhau trong
một quán cà phê. Mắt Pak sáng lên khi biết tin về Seo. “Seo vẫn khỏe.
Không khi mô thôi nhớ Pak. Miềng khâm phục tình yêu của hai người!”. Hồ
Thoong thong thả nói. “Cám ơn anh đã giúp đỡ Seo. Cô ấy đã trốn chạy.
Tôi yêu và nhớ cô ấy lắm!”. “Miềng đến đây, cốt để biết đích xác chuyện
nớ!”. “Ý anh... là sao?”. Pak hỏi vội, lo lắng. “Là nếu... Pak dứt tình
với Seo, miềng sẽ cưới...”. “Không! Không đời nào! Tôi đã suýt mất cô
ấy. Giờ biết được nơi Seo ở, tôi sẽ đến. Tôi tìm người thay mình điều
hành công ti một thời gian, rồi sẽ sang với Seo, cho đến khi Seo xong
công việc…”.
Hồ
Thoong miệng cười nhưng lòng đượm buồn. Mấy ngày ni anh thấp thỏm cầu
mong Pak đã quên Seo. Cầu tình yêu với Seo trong Pak đã hết. Nhưng điều
đó không xảy ra. Tình yêu của họ to như trái núi. Hồ Thoong buồn, nhưng
cũng mừng cho họ. Cuối cùng, anh hạ giọng, thầm thì một cách bí mật:
“Seo đã mang bầu. Sắp sinh!”. “Hả? Sắp sinh? Chắc chắn là con của tôi
đấy, Hồ Thoong ạ!”. Pak sung sướng reo lên. “Cám ơn Hồ Thoong đã lặn lội
sang đây báo tin. Giờ anh ở lại đây, chờ tôi bàn giao công việc. Sáng
kia hai ta cùng bay...”.
*
* *
Hai
chiếc xe máy chở hai người chạy vào khúc cua đường rừng, lúc sau, ánh
đèn đã lấp lóa con ngõ, chiếu thẳng vào sân. Hồ Thoong ý tứ nhường cho
Pak lên trước. Pak phóng ba bước một, Hồ Thoong bám sát sau lưng. Mùi bồ
kết, mùi lá sả, mùi rành rành, và mùi lửa sưởi, thơm nồng và ấm áp, tỏa
ra từ ngoài sân. Hai chàng trai hiểu rằng, Seo đã sinh…
Seo
đang nằm bên đứa bé đỏ hỏn, trên chiếc giường tre nóng lửa than hồng
dưới đáy, nhổm người nhìn ra. Ánh đèn dầu kịp soi cho Seo nhìn rõ nét
mặt Pak. Gần như tức thì, Pak sà người xuống, ngồi bệt cạnh mép giường.
Seo nghiêng người nhoài ra, ôm ghì lấy cổ Pak. Mặt Seo dàn dụa nước mắt.
“Pak! Cảm ơn Hồ Thoong! Anh thật tốt!”.
Hồ
Thoong đã qua cơn buồn tủi, giờ lặng lẽ mỉm cười. Ghé người nhìn đứa bé
đang ngủ bằng ánh mắt lấp lánh nước, anh đi vòng, đến cúi xuống, đặt
khẽ môi hôn lên má nó rồi ngước lên nói với Seo và Pak:
“Lo cho em bé trước… Rồi chúng mình sẽ đi tìm bố Seo...”.
Từ
dưới bếp nhìn lên, bà mế choáng váng như người va phải tảng đá. Mế
nhanh tay bíu lấy cột nhà. Rứa là bà không có con dâu Seo, không có cháu
nội, gái Sóc…
Nhưng
rồi, như có một vừng hơi ấm dâng tràn ngập trong tim già. Mế nhìn con
trai. Ôi thằng con trai khì khụt hiền lành, nó đã lớn hơn mế nghĩ.
Và mế thấy cả một vùng rừng rậm đang ngợp sáng...
Đồng Hới, 2018
N.T.L.N
Nguồn: http://vannghequandoi.vn/van-xuoi/vung-rung-sang_8924.html