Ngày ngắn quá đi làm sao hết Huế/
nhỏ bé thôi lặng lẽ đến vô cùng/
người đàn ông bên ta như dòng Hương êm ả/
và em dắt ta đi nắng trong trẻo tiếng cười
Em chia cho ta tình yêu xứ Huế
Ngày ngắn quá đi làm sao hết Huế
nhỏ bé thôi lặng lẽ đến vô cùng
người đàn ông bên ta như dòng Hương êm ả
và em dắt ta đi nắng trong trẻo tiếng cười
Em chia cho ta tình yêu xứ Huế
chia cả nỗi đau kiếp phận con người
ở nơi em có gì không vội vã
ta hồn nhiên trở lại tuổi đôi mươi
Huế lại mưa lạnh phải không em
ta trở về rét hanh hao Hà Nội
tiếc một lần nghe phố chiều mưa
tiếc những con đường còn xa lạ quá
Chẳng dám hẹn sợ rồi mai lỡ hẹn
biết đêm nay thao thức giấc về
an nhiên thế Huế ơi chiều xuân lạnh
có người đàn bà đợi ánh trăng khuya.
Chiều hoang vu
Em hỏi tôi và tôi tự hỏi mình
câu trả lời lui vào tiềm thức
câu trả lời ẩn sâu lòng tháp cổ
chiều hoang vu
Em không biết và tôi không biết
kiếp trước mịt mờ
hỏi nhau bớt lòng day dứt
giống như chiếc lá sót lại trên cành đông lay lắt
giống như lời hát vẫn ngân nga
tôi là ai mà còn trần gian thế(1)
Chiều hoang vu
chiều quẩn quanh chân tháp
tìm lối đi
một lối hẹp trong lòng tháp hẹp
một tháp im lìm đóng kín thuở xa xưa
Vỗ nhịp trống là ánh mắt thâm u
em trú đoạn nào nơi giọng ngân kia mà níu kéo lời tôi
ngăn ý thơ tôi
nhịp nào đập thuộc về kiếp trước
tôi không biết và em không biết
thiêng liêng và thực tại
Chiều hoang vu
không biết mình là ai
tháp cổ loang vệt ánh chiều dài.
______
1. Lời bài bát
Tôi ơi, đừng tuyệt vọng của nhạc sĩ Trịnh Công Sơn
Nguồn: vannghequandoi.com.vn