Cùng với làn sóng biểu tình tại Mỹ sau cái chết của nạn nhân da màu George Floyd tại thành phố Minneapolis, thuộc bang Minnesota vào ngày 25/5 vừa qua, một loạt các cuộc biểu tình nhằm hưởng ứng phong trào “Black Lives Matter” (Quyền sống của người da màu) đã và đang lan rộng khắp châu Âu, khiến nhiều người đặt câu hỏi về giấc mơ xóa bỏ tình trạng phân biệt chủng tộc tại Mỹ liệu có được thực thi?
|
Người biểu tình tại New York mang theo những bức vẽ chân dung của George Floyd.
(Ảnh: Getty Images)
|
Ngày 25/5, các sĩ quan tại Sở Cảnh sát
Minneapolis, bang Minnesota nhận được một cuộc gọi tố cáo một người sử
dụng tờ 20 USD giả. Người đàn ông đó được xác định là George Floyd, 46
tuổi, một người Mỹ gốc Phi. Ngay lập tức, 4 viên cảnh sát bao gồm Derek
Chauvin, Tou Thao, J. Alexander Kueng và Thomas K. Lane đã có mặt tại
hiện trường và bắt giữ Floyd.
Tuy nhiên, sự việc lại đi quá giới hạn
khi một đoạn video xuất hiện trên mạng xã hội cho thấy, cảnh sát Derek
Chauvin đã ghì đầu gối lên cổ của Floyd khiến anh lịm dần. Trước đó,
Floyd đãvan xin cảnh sát:“Làm ơn. Tôi không thở được”. Viên cảnh sát
đã ghì cổ Floyd trong 8 phút, 46 giây khiến anh tử vong sau đó.
Cái chết của công dân người Mỹ gốc Phi
George Floyd đã làm dấy lên làn sóng biểu tình trong những ngày qua ở
Mỹ, làm bùng “ngọn lửa” âm ỉ kéo dài nhiều thế kỷ qua về vấn nạn phân
biệt chủng tộc ở quốc gia này.
Ngày 26/5, hàng trăm người biểu tình đã
tràn xuống các đường phố ở Minneapolis tổ chức biểu tình, đòi công lý
cho George Floyd. Một số người biểu tình đã phá hoại xe cảnh sát bằng
sơn và nhắm vào ngôi nhà trong khu vực xảy ra vụ việc khiến Floyd tử
vong. Một số doanh nghiệp bao gồm nhà hàng, cửa hàng phụ tùng ô tô đã bị
đốt cháy, cảnh sát đã buộc phải sử dụng hơi cay để giải tán đám đông. 4
cảnh sát liên quan đến vụ bắt giữ Floyd đã bị sa thải.
Kể từ ngày 27/5, các cuộc biểu tình liên
tiếp xảy ra tại ít nhất 70 thành phố của Mỹ, buộc giới chức Mỹ phải sử
dụng mọi biện pháp để đối phó, trong đó có việc triển khai hàng nghìn
binh sĩ và lực lượng thực thi pháp luật được trang bị vũ trang.
Ngày 29/5, Tổng thống Donald Trump ra
tối hậu thư cho người biểu tình và tuyên bố sử dụng lực lượng quân đội
để đàn áp bạo loạn. Tuy nhiên, các cuộc biểu tình vẫn tiếp tục lan rộng
trên khắp nước Mỹ và khắp các nước châu Âu.
Phong trào “Black Lives Matter” nổ ra...
|
Hàng nghìn người biểu tình giương biểu ngữ "Black Lives
Matter" tham gia biểu tình tại Washington D.C, Mỹ. (Ảnh: AFP/Getty
Images)
|
Các cuộc biểu tình rầm rộ tại Mỹ những
ngày qua cũng đã châm ngòi cho một loạt các cuộc biểu tình khác nhằm
hưởng ứng phong trào “Black Lives Matter” hiện đang diễn ra tại nhiều
thành phố trên khắp châu Âu, kêu gọi cảnh sát chấm dứt bạo lực đối với
các nạn nhân da màu.
“Black Lives Matter” xuất hiện như một
từ khóa nóng trên mạng xã hội. “Black Lives Matter” lấy ý tưởng từ khẩu
hiệu “Mạng sống của người da màu cũng có ý nghĩa” của 3 người phụ nữ
trong cuộc biểu tình diễn ra vào năm 2012, đòi lại quyền công bằng cho
Trayvon Marton, một thiếu niên người Mỹ gốc Phi bị George Zimmerman, một
tình nguyện viên làm cảnh vệ khu phố bắn chết.
“Bạn không nhất thiết phải là thành viên
của Black Lives Matter mới tham gia biểu tình hòa bình. Chúng tôi hoan
nghênh và khuyến khích tất cả mọi người muốn tham gia vì lý tưởng cho
một tương lai tốt đẹp hơn”- bà Melina Abdullah, người đồng sáng lập
phong trào “Black Lives Matter”, chia sẻ. Đồng cảm với thông điệp kêu
gọi chấm dứt bạo lực, hàng nghìn người dân Mỹ đã đổ xuống đường, sử dụng
biểu ngữ, biểu tình hòa bình để phản đối hành vi dùng vũ lực của cảnh
sát gây chết người, đặc biệt là đối với người da màu trong các vụ việc
gần đây.
Ngày 14/6, hơn 20.000 người cũng đã tham
gia một cuộc diễu hành tại thành phố Berlin, Đức nhằm hưởng ứng phong
trào “Black Lives Matter”, kêu gọi xóa bỏ nạn phân biệt chủng tộc. Trước
đó, ngày 7/6, tại thủ đô Rome, Italy, đám đông cũng đã tập trung tại
Quảng trường Nhân dân ở trung tâm thành phố để phản đối việc nạn nhân da
màu George Floyd bị sát hại hay lên án nạn phân biệt chủng tộc. Những
người biểu tình, chủ yếu là giới trẻ, giương cao các biểu ngữ, áp phích
với những khẩu hiệu như “Tôi không thể thở” hay “Mạng sống của người da
màu là quan trọng”. Đoàn người cũng dành gần 9 phút (khoảng thời gian
Floyd bị cảnh sát da trắng ghì cổ cho đến chết) để tưởng nhớ anh.
Ngày 4/6, hàng nghìn người dân New York
đã tham gia lễ tưởng niệm công dân da màu George Floyd. Buổi lễ được tổ
chức tại công viên Cadman Plaza, quận Brooklyn. Thị trưởng New York Bill
de Blasio và Tổng chưởng lý bang New York Letitia James cũng có mặt tại
buổi lễ.
Ngày 2/6 vừa qua, tại Sydney, Australia,
hàng nghìn người cũng đã tuần hành qua trung tâm thành phố, hô vang các
khẩu hiệu "Tôi không thở được”. Hay tại Amsterdam, Hà Lan, hàng nghìn
người cũng đổ ra các đường phố để phản đối sự thô bạo của cảnh sát,
trong khi đám đông biểu tình ở Paris, Pháp mang theo biểu ngữ "Sự phân
biệt chủng tộc đang làm chúng tôi nghẹt thở"để đòi chính phủ Pháp phải
xem xét các hành vi bạo lực của cảnh sát một cách nghiêm túc hơn.
Tại thủ đô Budapest của Hungary, trên
1.000 người tham gia cuộc biểu tình ủng hộ phong trào “Black Lives
Matter" gần Đại sứ quán Mỹ. Phát biểu trước những người biểu tình, ca sĩ
đồng thời là nhà hoạt động người Hungary G-Ras nhấn mạnh: “Nếu chúng ta
muốn sống trong một thế giới tốt đẹp hơn thì chúng ta cần thay đổi
triệt để cách chúng ta đang sống”. Bên cạnh đó, hàng vạn người tại thủ
đô Madrid, Tây Ban Nha cũng đã tuần hành bên ngoài Đại sứ quán Mỹ, hô
khẩu hiệu phản đối nạn phân biệt chủng tộc.
|
Biểu tình diễn ra tại khắp nơi trên thế giới nhằm đòi
công lý cho nạn nhân da màu George Floyd, đồng thời kêu gọi chấm dứt nạn
phân biệt chủng tộc. (Video: VICENews) |
Mỹ là quốc gia đa sắc tộc, đa văn hóa.
Tuy nhiên, ẩn sau đó là tình trạng phân biệt chủng tộc, đặc biệt là sự
kỳ thị của người Mỹ da trắng với cộng đồng người Mỹ gốc Phi. Phân biệt
chủng tộc ở Mỹ đã tồn tại từthời thuộc địa, khingười Mỹ da trắngđược
trao các đặc quyền và quyền lợi hợp pháp hoặc xã hội, trong khi các
quyền tương tự bị từ chối đối với các chủng tộc và dân tộc thiểu số
khác.
Trên thực tế, có thể thấy, nạn phân biệt
chủng tộc mang tính hệ thống còn tồn tại ở nhiều nơi trên đất Mỹ. Theo
các chuyên gia, nguyên nhân sâu xa của các vụ bạo động sắc tộc tại Mỹ
không phải chỉ vì mất an ninh hay tội phạm gia tăng, mà là hệ quả của
một quốc gia luôn có những vết rạn nứt, thậm chí chia rẽ về chủng tộc mà
chưa một đời Tổng thống Mỹ nào giải quyết được tận gốc rễ. Xung đột sắc
tộc tại Mỹ được ví như một loại virus, chỉ nằm im chứ không thể bị tiêu
diệt hoàn toàn và sẽ phát tác ngay khi có cơ hội.
Theo những nhà hoạt động chống phân biệt
chủng tộc tại Mỹ, hàng năm có hơn 1.000 vụ việc cảnh sát nước này nổ
súng gây chết người và nhiều người trong số này là người Mỹ gốc Phi. Đây
chính là “ngòi nổ” gây nên làn sóng phẫn nộ của người dân, đe dọa sự ổn
định xã hội của nước Mỹ.
Rõ ràng, cái chết của George Floyd lại
tiếp tục thổi bùng lên vấn đề nhức nhối đã tồn tại nhiều năm qua tại Mỹ.
Theo ghi nhận của Washington Post, kể từ năm 2015, mỗi năm cảnh sát Mỹ
đã nổ súng và làm tử vong khoảng 1.000 người. Tính từ 2015 đến nay,
khoảng 5.400 người đã bị sát hại dưới tay cảnh sát.
Trong riêng năm 2020, tính từ tháng 1
đến 7/6, đã có 463 người đã thiệt mạng do bị cảnh sát bắn chết. Cũng
theo ghi nhận, tỷ lệ người gốc Phi không vũ trang bị cảnh sát bắn chết
vẫn cao đáng kể so với nạn nhân là người da trắng. Theo thống kê của
Theo New York Times, cảnh sát Minneapolis sử dụng vũ lục với người da
màu nhiều gấp 7 lần so với người da trắng. Theo Al Jazeera, người Mỹ gốc
Phi có khả năng bị cảnh sát gây thương vong cao gấp 2,5 lần so với
người da trắng.
Ngoài George Floyd, hàng loạt các nạn
nhân da màu khác cũng là nạn nhân của nạn phân biệt chủng tộc tại Mỹ. Có
thể kể tới các nạn nhân đã bị sát hại dưới tay cảnh sát trước đây gồm
Pamela Turner (Texas), Trayvon Martin (Florida), Ahmaud Arbery
(Georgia), Eric Garner (New York), Botham Jean (Texas) và Michael Brown
(Missouri)…
Mỹ được biết tới là quốc gia phát triển
hàng đầu thế giới và người Mỹ luôn tự hào với những giá trị của bình
đẳng và dân chủ. Tuy nhiên, tình trạng phân biệt chủng tộc, đặc biệt là
sự kỳ thị của những người Mỹ da trắng với cộng đồng người Mỹ gốc Phi,
tình trạng phân biệt đối xử của các nhân viên thực thi pháp luật da
trắng với công dân da màu, vẫn âm ỉ cho dù chính quyền Mỹ đã làm rất
nhiều việc để phá bỏ quan điểm về “chủ nghĩa da trắng thượngđẳng.”
“I have a dream” (Tôi có một giấc mơ) -
câu nói nổi tiếng của mục sư đồng thời là một nhà hoạt động nhân quyền
người Mỹ gốc Phi, và là người đoạt giải Nobel Hòa bình năm 1964 Martin
Luther King trong bài diễn văn bất hủ tại Đài tưởng niệm Lincoln ngày
28/8/1963, được nhắc lại trong những ngày gần đây tại Mỹ, khi cường quốc
hàng đầu thế giới phải đương đầu với làn sóng biểu tình lan rộng.
Martin Luther King là một trong những
nhân vật có ảnh hưởng lớn nhất tronglịch sử nước Mỹcũng như lịch sử
đương đại của phong trào bất bạo động. King được nhiều người trên khắp
thế giới ngưỡng mộ như một anh hùng, nhà kiến tạo hoà bình. Tuy nhiên,
giấc mơ 57 năm trước của vị mục sư về tương lai của nước Mỹ, nơi người
da trắng và người da màu có thể chung sống hòa thuận, bình đẳng và công
bằng, sang đến thế kỷ 21 vẫn còn dang dở, dù nước Mỹ đã có Tổng thống da
màu đầutiên./.
Nguồn: http://dangcongsan.vn/the-gioi/tin-tuc/black-lives-matter-va-giac-mo-xoa-bo-tinh-trang-phan-biet-chung-toc-tai-my-557060.html