Ghi chép. NGUYỄN XUÂN THỦY
Chắc
hẳn bạn đã từng xúc động khi nghe một bài hát. Tôi cũng vậy, và lần gần
đây nhất, đó là khi nghe một bài hát về tuổi trẻ. Bài hát ấy, không
phải của thế hệ chúng tôi. Khi tôi hai mươi, còn quá lâu để nó ra đời.
Có lẽ sự xúc động một phần bởi nơi nó vang lên, bởi cái cách mà người ta
thể hiện.
Đời loài người này rất vội/ Em ơi cứ sống sao cho mình
thấy vui/ Sống như ta chưa từng được sống/ Cầm bàn tay ta đi qua đêm
dài/ Tuổi trẻ này mình cùng nhau/ Khoác vai đi từ sáng tới đêm/ Hát lên
như chưa từng được hát/ Vui nay thôi ai biết mai sau. “Quan trọng
là thần thái”, cụm từ đang thịnh hành trên mạng xã hội, và tôi tin mọi
trào lưu đều bắt đầu từ đâu đó, nên không phải ngẫu nhiên, cụm từ ấy có
trong tâm thế của nhiều bạn trẻ bây giờ. Tôi đã thấy “thần thái” của họ
trên đỉnh núi này vào một ngày mù sương. Tôi đã lặng đi trước nhóm bạn
trẻ ôm đàn say sưa hát, bị quyến hoặc bởi cái gọi là “thần thái”, sự say
mê của họ. Lúc ấy, mọi khái niệm đẹp xấu thường ngày đã không còn nữa,
chỉ còn “thần thái” lung linh. Tôi cảm nhận rõ tình bằng hữu, mối giao
hòa giữa con người với con người, giữa con người với thiên nhiên rượi
sáng giữa mông lung mây trời. Chàng trai tên Tôn cùng nhóm bạn của cậu,
những người cất lên bài hát có tên Bài ca tuổi trẻ trên đỉnh cao 3.046m
hôm ấy đã khiến con tim đang bắt đầu lão hóa của tôi rung lên rộn rã.
Tôi không quen Tôn - cậu thanh niên tôi gặp trong một chuyến đi khá vội
vàng và có phần mạo hiểm. Tôi đã quyết định tham gia đoàn leo núi chinh
phục đỉnh Bạch Mộc Lương Tử chỉ một ngày trước khi đoàn lên đường,
nguyên do từ những bức ảnh quá mê hồn của những người đi trước lan toả
trên facebook. Thông thường, trước một chuyến leo núi chinh phục đỉnh
cao, người tham gia luôn có sự chuẩn bị chu đáo, chủ yếu là về sức khỏe,
luyện tập độ dẻo dai, rồi tìm hiểu về địa hình, đồ dùng mang theo,
trang phục… Nhưng với tôi thì khác. Vì quyết định chóng vánh, sau đó lại
tiếp tục vùi đầu vào công việc để có thể hoàn thành trước giờ xuất
phát, nên những thông tin tôi có chỉ là vài gạch đầu dòng. Rằng đây là
một ngọn núi được ví như thiên đường nơi hạ giới, nơi lí tưởng để săn
mây, có nhiều hoa đỗ quyên nở rộ đẹp kiêu sa bên sườn núi chênh vênh…
Bạch Mộc Lương Tử chỉ là cái tên do dân phượt tự đặt và gọi, thế nhưng
nó lại đang có vẻ lấn lướt tên gốc Ky Quan San vốn là tên quốc tế của
dãy núi sát biên giới Việt - Trung, ranh giới tự nhiên giữa hai huyện
Phong Thổ của Lai Châu và Bát Xát của Lào Cai. Cái tên Bạch Mộc Lương Tử
không biết xuất phát từ đâu, có ý kiến cho rằng nó vốn là tên một đỉnh
núi ở bên kia biên giới nhưng không hiểu sao lại được dân phượt gọi để
chỉ đỉnh cao nhất của dãy Ky Quan San thuộc Việt Nam, thậm chí còn có vẻ
được ưa chuộng hơn. Có lẽ, cái tên này nghe điệu đà, phù hợp với những
bức ảnh chụp mây trời diễm lệ và hùng tráng, những cỏ cây, hoa lá, băng
tuyết ở độ cao trên ba nghìn mét trong cung leo này. Nhưng sau khi kết
thúc hành trình chinh phục, tôi hiểu rằng, nên gọi đỉnh cao này bằng tên
gốc Ky Quan San thay vì bất kì một tên gọi nào khác.
Sau khi xuống xe giường nằm Hà Nội - Sa Pa, chúng tôi đi thêm sáu chục
cây số nữa mới tiếp cận điểm leo tại xã Sàng Ma Sáo của huyện Bát Xát.
Biển chỉ đường là Mường Hum, địa danh được nhắc tới trong bài
Tình ca Tây Bắc:
Em là dòng sông Mã, anh là núi Mường Hum/ Cho thuyền em ngược (ơ) dòng, gió đưa em về núi. Bài
Tình ca Tây Bắc
tôi đã thuộc từ nhỏ, nhưng mãi hôm nay, khi đã ngoài bốn mươi tuổi, tôi
mới được đặt chân đến nơi mà bài hát nhắc đến. Như các đoàn leo núi
khác những năm gần đây, chúng tôi cũng thuê những người bản địa dẫn
đường và gùi đồ (được gọi là porter). Còn người dẫn đầu đoàn phượt (được
gọi là leader) của chúng tôi là một cậu sinh năm 1992. Khi tập trung
tại nhà của porter, Tiến - leader của đoàn nói mọi người nên gửi lại
những thứ đồ không thực sự cần thiết để giảm bớt gánh nặng khi leo núi.
Trước lúc lên đường, liếc qua chỉ dẫn của nhóm, tôi ra siêu thị mua ít
bánh kẹo, chocolate, nước uống bù muối và chuẩn bị một bộ quần áo đi
mưa, nhưng khi được biết đoàn sẽ phát áo mưa, tôi đã bỏ lại bộ quần áo
dày quỵch chuẩn bị từ nhà. Tuổi cao, sức có hạn nên có chút khôn lỏi,
tôi tự nhủ chỉ mặc một bộ quần áo duy nhất trên người, nếu chẳng may có
vấn đề gì về cái mặc, vẫn có thể mượn được ai đó trong đoàn. Tôi xác
định bỏ lại tối đa đồ đạc để đổi lại một điều: Không bỏ cuộc. Thay vào
đó, tôi mang theo một máy ảnh, dầu xoa, kem chống nắng, chống côn trùng,
băng gạc và miếng dán sơ cứu.
Ky Quan San, đỉnh núi cao thứ tư của Việt Nam, là người anh em với
Fansipan. Tuy nhiên, điều này quan trọng hơn, dù Fansipan mang tính biểu
tượng là nóc nhà Đông Dương nhưng giờ dân phượt phần nhiều lại chuyển
sang leo Ky Quan San bởi Fan giờ đã có cáp treo, mất đi sự hoang sơ và
vô hình trung tạo nên một cuộc đua khập khiễng giữa cổ xưa và hiện đại:
Người hì hụi khó nhọc leo với kẻ hớn hở ngồi băng băng lướt sóng núi
rừng. Và còn một lí do nữa sau khi lên đỉnh Ky Quan San tôi mới hiểu, ấy
là khi quá mệt mỏi và tuyệt vọng, tôi đã thầm ước, nếu như có cáp treo
tôi sẽ không ngần ngại ngồi tọt lên phi vèo xuống chân núi về khách sạn
mà ngâm chân cho giãn xương cốt. Nhưng cái sự “không có” bắt tôi không
thể đầu hàng, buộc phải bước tiếp những bước chân chỉ chực khuỵu ngã.
Với sự “không có” ấy, tôi cũng sẽ không phải chọn lựa ngặt nghèo trước
khi leo núi như chàng sinh viên leo Fan nào đó, quyết tâm chỉ dắt lưng
đúng năm mươi nghìn đồng để khi trở về dù có muốn cũng không thể đủ tiền
mà mua vé cáp treo khi chân đã chùn, gối đã mỏi.
Tôi đã nghe chuyện của những phượt thủ leo Fan sau khi hệ thống cáp treo
đi vào vận hành. Lúc những đôi chân theo đường núi chùn mỏi, phồng rộp,
thậm chí là tứa máu chạm tới đỉnh núi, cũng là khi những gương mặt hân
hoan bước ra từ cáp treo, thơm ngát nước hoa và tinh tươm váy áo, xô lấn
giành vị trí chụp ảnh quanh đỉnh tháp như một thứ cộp dấu Fansipan vào
tấm căn cước khám phá thiên nhiên Việt. Quá ngán ngẩm, dân leo Fan bảo
nhau tính toán, sau nghỉ đêm sẽ leo chặng cuối thật sớm để giành lại vị
trí độc tôn, giữ cho mình cảm xúc vỡ òa khi về đích mà run run xúc động
sờ tay vào biểu tượng của nóc nhà Đông Dương mát lạnh khí trời, không bị
phá quấy và ngó nhìn xoi mói từ những người thuộc về những chân trời
khác. Nhưng dù thế thì có phải ai cũng có thể về đích sớm trước giờ cáp
treo mở cửa đâu. Nên mới có chuyện một anh bạn leo Fan người Phần Lan,
khi phải xuất phát vào lúc ba giờ sáng ở chặng cuối cùng, vì sợ nguy
hiểm với việc leo núi trong đêm tối đã lùi lại để giữ an toàn, thế là
muộn giờ về đích lí tưởng. Khi lên đến nơi, gặp cảnh khách đi cáp chen
lấn xô bồ như giờ vàng khuyến mại tại các trung tâm mua sắm nơi phố thị,
anh lạc lõng như một chàng hề và vô cùng thất vọng. Vậy nên, từ vài năm
trước đã có ý kiến đề xuất của một phượt thủ là kiến trúc sư rằng, hãy
làm riêng cho những người thực sự chinh phục nóc nhà Đông Dương một đỉnh
tháp để tách bạch với đỉnh dành cho khách du lịch đi đường cơ giới. Tôi
không leo Fan nên không biết bây giờ ý tưởng ấy đã thành hiện thực hay
chưa, nhưng tôi nghĩ rằng, làm thêm một đỉnh tháp thì đơn giản, nhưng
nhà thường chỉ một nóc, chứ hai nóc nghe cứ có gì đó sai sai.
Trở lại với chuyến leo Ky Quan San. Những lo xa quả không thừa khi vừa
bước vào cung leo đầu tiên chúng tôi đã phải vượt qua nhiều con dốc với
độ nghiêng khá lớn. Tôi nhanh chóng bị tụt lại phía sau, sau, và sau
mãi. Tôi tự lên dây cót rằng, mình có thể đi chậm, nhưng không bỏ cuộc.
Người ta bước hai bước mình sẽ bước một bước, phương châm muốn thành
công phải giữ sức bền. Với huyết áp thấp cộng tim mạch không ổn định, ở
nhà tôi chỉ leo đôi ba tầng thang bộ đã bở hơi tai. Vì thế, khi gặp
những đoạn dốc cao, tôi dùng tiểu xảo đi theo hình zích zắc, kiểu này
tuy quãng đường bị kéo dài ra nhưng độ dốc sẽ giảm. Đây là bí quyết cô
giáo dạy vật lí thời cấp ba phổ biến cho chúng tôi khi đi xe đạp vượt
dốc, giờ tôi chuyển sang áp dụng cho đi bộ. Thế là một mình tôi cứ “vắt
sổ” trên con đường ngược núi. Ban đầu đường còn rộng nên có thể áp dụng
chiêu này, còn lên cao hơn sẽ tính sau. Ở chặng một, những người trong
đoàn vẫn còn hồ hởi lắm. Mà không chỉ có đoàn chúng tôi, xen kẽ trong
đội hình là những người thuộc đoàn khác. Có không chỉ một đoàn leo Ky
Quan San trong hôm nay. Một cô gái đoàn bên đi cùng tốp với tôi đã gào
lên: “Ôi! Leo núi mà thế này thôi á, nếu vậy thì thất vọng lắm đấy, thế
này gọi gì là leo”. Nghe vậy tôi thấy nể phục sức trẻ của các bạn và nhủ
mình sẽ phải cố gắng hơn.
Tôi cứ mải miết đi, phía trước chỉ còn nhận ra một người cùng đoàn.
Chúng tôi leo đến non trưa thì gặp các thành viên đoàn mình đang nghỉ
tại một triền núi. Đây là điểm dừng chân ăn trưa. Lúc này tôi mới biết,
đoàn của mình đã có hai thành viên bỏ cuộc. Họ đi sau chúng tôi và đã
điện thoại cho leader thông báo dừng cuộc chơi, quay lại điểm xuất phát.
Khu vực nghỉ đông vui nhộn nhịp đến khó tưởng. Ngoài đoàn chúng tôi tự
tổ chức, vài đoàn khác là của các công ti du lịch có khoảng vài ba chục
người một đoàn, từ Viettrekking, Viettravel, Viet Up… nhưng hầu hết cũng
xé nhỏ thành từng nhóm theo các tốc độ leo khác nhau, chỉ dồn lại một
chỗ khi nghỉ ăn trưa. Có đoàn mặc đồng phục cho dễ nhận biết thành viên.
Nhưng rồi mọi thứ vẫn bị xáo tung theo một quy luật duy nhất chi phối:
Tốc độ đi. Ai đồng tốc sẽ đồng hành. Nhưng tốc độ của mỗi người không ổn
định nên suốt mấy ngày leo, mỗi chặng tôi lại có một vài bạn đường khác
nhau. Sau này, cảm thấy những người ấy còn thân thiết hơn cả người cùng
đoàn, dù chỉ là dăm ba câu trao đổi khi nghỉ vài phút ven đường.
|
Tôn và nhóm bạn trẻ hát trên đỉnh Ky Quan San - Ảnh: NXT |
Một
bất ngờ nữa ấy là, tôi cứ nghĩ Ky Quan San thấp hơn Fansipan thì leo sẽ
đơn giản hơn Fan, nhưng thực ra, nó dài hơn về đường đi và hiểm trở
hơn. Fan tuy cao nhưng điểm leo xuất phát cao hơn, người leo có thể di
chuyển tới đó bằng phương tiện cơ giới, còn Ky Quan San, điểm leo thấp
hơn nên tính ra quãng đường thực sự còn dài hơn leo Fan. Một số cung
chặng ở trên dưới điểm cao 2.100m khá hiểm trở với những dốc đá dựng
đứng, người leo sau tầm mắt ngang mắt... cá chân người kế trước. Những
vách đá dựng đứng chỉ có những vị trí đặt chân nhất định cho từng người
lên một, không thể sai lệch nếu không muốn trượt ngã hoặc lăn xuống vách
núi.
Một vài bí quyết giữ sức, giữ an toàn được chia sẻ giữa những người leo
núi. Tôi thấy một người đàn ông lôi từ trong giày ra những miếng băng vệ
sinh ướt đẫm để thay. “Tôi đã tưởng cả đời không phải dùng đến Kotex,
cho đến một ngày...”. Câu nói hài hước vang lên khiến cả đoàn cười rộ
trong tiếng thở hí hóp. Bí quyết “giảm xóc” chân này được nhân rộng từ
những người lính trong hành quân dã ngoại. Bây giờ dân phượt hầu như ai
cũng biết, chỉ là có lựa chọn sử dụng hay không mà thôi.
Trong lúc đang vừa một chút tủi thân, một chút tự mãn khi mình già nhất
đoàn leo, tôi bắt gặp hai người đàn ông tầm trên năm mươi ở một quãng
nghỉ, nên rất khâm phục, vội chạy lại làm quen. “Ôi, ngưỡng mộ các bác
quá! Em cứ tưởng em là nhiều tuổi nhất, ai ngờ…”. “Ngưỡng mộ gì, đang bị
chuột rút đây này…”, người đàn ông với quần hộp áo thụng bụi bặm phong
trần vừa nhăn nhó như một chú ngựa già sa hố vừa nói. Tôi suýt phì cười
trước tình huống này. Người bị chuột rút ngồi xuống giơ chân để người
bạn đường kéo giúp. Kéo xong lại bẻ bẻ, nắn nắn.Thế nhưng, ba ngày sau,
họ là những người chinh phục đỉnh núi và trở về, không chịu bỏ lại một
mét nào.
Lại nói về tuổi, khi ở chân núi, lúc đăng kí với chính quyền địa phương
trước khi leo, Hải, cậu sinh viên Đại học Thái Nguyên, người đi chung
đoàn từ Hà Nội đã kêu ầm lên khi tôi khai sinh năm 1977. “Giời ơi! Anh
bằng tuổi mẹ em đấy!”. Tôi nhìn qua các gương mặt đang làm thủ tục
“check in” Ky Quan San, thấy phần nhiều ở tuổi hai mươi, một ít ba mươi,
còn lại những kẻ ham hố đi trục vớt tuổi trẻ như tôi chỉ đếm trên đầu
ngón tay.
Hết ngày thứ nhất leo núi, cô gái đã gào lên vì đường leo quá dễ ấy vẫn
hăng hái lắm. Tôi đã nghĩ mình đang đồng hành với “thánh leo núi”, nói
như ngôn ngữ bây giờ, nên vẫn thầm dõi theo cô gái này. Nhưng sự đồng
hành ấy, chỉ diễn ra trước khi đến lán nghỉ. Trong chuyến trở về, gặp
lại người bạn cô, hỏi thăm thì được biết “thánh leo núi” là một trong
những người nằm lại lán nghỉ ở độ cao 2.100 mét, không leo tiếp vào hôm
sau. Có 2 khu lán nghỉ. Một trên đỉnh đồi, gần đỉnh núi Muối. Một phía
dưới, cách đó chừng nghìn mét. Lán dưới có tất cả bảy người ở lại, một
con số không tồi.
Lán nghỉ là điểm dừng chân, là tuyến chờ để tiến lên và lui về chinh
phục đỉnh cao nhất của hành trình. Mỗi phượt thủ leo Ky Quan San có hai
đêm nghỉ lại đây. Nó giống như lán trại của một nông trường, đơn vị khai
hoang, đơn vị xây dựng làm cho công nhân, hay đơn vị bộ đội đóng quân ở
tạm. Hai lán nghỉ lợp tôn đỏ chói giữa núi rừng. Mỗi lán có sức chứa
tầm 100 người. Thế mà dịp chúng tôi leo, cả hai đều quá tải. Không có
giường riêng, tất cả được tính theo những suất chăn. Mỗi chăn hai người
nằm. Nói là không phân biệt nam - nữ cũng không phải, nhưng nếu những
dịp đông lúc nhúc như thế này, thì bạn chỉ may mắn được sử dụng một chăn
nếu như đoàn bạn tổng số người lẻ và bạn là người thừa ra cuối cùng.
Vậy nên, cơ hội đơn thân khi ngủ cũng khó ngang trúng số. Ở tối thứ hai,
sau khi đã chinh phục đỉnh núi trở về lán, khu vực chúng tôi nằm có
thêm một đoàn 4 người, 3 nam 1 nữ tầm trên hai mươi đến ba mươi tuổi,
được phân hai suất nằm. Họ là những người mới lên chiều nay. Cậu trai
trẻ bảo người nữ lớn tuổi hơn, “em lại nằm với chị nhé, như lần trước”.
Cái câu chua thêm “như lần trước” thực sự ấn tượng với một dân phượt tay
mơ như tôi. Câu nói ấy cho thấy họ đã đi với nhau không chỉ chuyến này.
Và thực sự, tôi cũng không hề có một ý nghĩ gì về sự tế nhị giới tính
hay mảy may nghi ngờ gì về xử sự của nhóm phượt láng giềng. Họ, đôi nam
nữ ấy đêm nay sẽ chung nhau một tấm chăn trên độ cao 2.100 mét, ngay sát
tấm chăn của hai người đàn ông chúng tôi. Họ, cũng như tôi tối qua, sau
một chặng leo dài rã rượi, tắm rửa, ăn tối rồi nhanh chóng chui vào
chăn với nguyên quần áo dài như đại đa số những người khác trong khu lán
này. Mỗi người thu mình rồi nhanh chóng thiếp đi. Tôi ngủ để lấy sức
mai xuống núi trở về. Và họ, ngủ để giữ sức mai chinh phục đỉnh cao
3.046m giống hành trình của chúng tôi hôm nay. Hai đêm ở lán nghỉ núi
Muối, tôi có hai lần tỉnh thức. Một đêm là mơ hồ nghe mưa trút nước, mưa
như thể ở trên độ cao này, nước vừa rời khỏi những đám mây ướt sũng là
tưới thẳng xuống chúng tôi. Tiếng mưa dội mái tôn như tiếng gào khóc
thảm thiết của đất trời. Đêm thứ hai là gió. Gió phạt thẳng vào các khe
gỗ ghép làm vách nhà, đập những tấm bạt che bành bạch như xiết nợ, gió
luồn những cánh tay vào khe vách như muốn kéo chúng tôi ra rừng sâu núi
thẳm. Giữa cảnh ấy, xung quanh tôi vẫn là những tiếng ngáy nhẹ đều hoặc
nặng nhọc. Những mưa gió bã bời ngoài kia chỉ lướt qua như những cơn mơ,
như thể dội về từ tiềm thức. Tôi đồ rằng, đó là những giấc ngủ sâu
nhất, trong sáng lương thiện nhất khi cái đồng hồ đo đếm những vân vi
toan tính thường nhật đã lùi về con số 0, tạm dừng mọi vận động. Những
mệt nhọc đã thanh lọc hết thảy để trả mỗi người về lại một sinh vật hiền
lành.
Chặng cuối mỗi buổi leo luôn dài và xa ngái. Những đáp trả không thể gọn
hơn của porter cho câu hỏi “sắp đến chưa” luôn là “sắp rồi”, có vặn vẹo
thêm cũng chỉ “ba mươi phút nữa”, “hai mươi phút nữa”. Thế nhưng cái
“sắp rồi” sẽ lặp lại đến cả chục lần, và có lẽ đó cũng là câu hỏi mà họ
phải trả lời nhiều nhất, và hầu như lần nào cũng chỉ với một đáp án
chung chung mờ mịt như mây trời vẩn vít quấn lấy bờ vai. Còn những ước
chừng “ba mươi phút”, “hai mươi phút” thì là cách đo đếm của người trả
lời theo tốc độ đi của chính họ. Ngày thứ nhất, đi ngược chiều với chúng
tôi chỉ là một vài người bản địa, nhưng khi gặp, họ cũng chỉ tránh
đường chứ không chào hỏi hay giao tiếp bằng mắt. Họ lướt qua chúng tôi
như lướt qua một tảng đá, một cái cây rừng và gần như chúng tôi cũng
lướt qua họ như vậy. Ngày thứ hai tôi gặp chính những người trong chuyến
chinh phục đỉnh núi với mình cùng xuất phát hôm qua và giờ thì đang…
quay về, thậm chí là những người đã cùng đi một chặng với tôi, rồi họ
vượt lên để giờ đây đang trên đường khứ hồi. Tôi vừa đi vừa thở, vừa
dừng lại chụp ảnh, khi mới đi đến phân nửa chặng đường thì anh bạn vốn
xuất phát cùng đã trở về hùng dũng vì đã hoàn thành việc chinh phục đỉnh
cao 3.046m. Trận mưa suốt từ đêm qua đến giờ làm cho con đường mòn, vốn
đã khó xác định, tệ đi rất nhiều, đoạn thì trơn trượt, đoạn ngập trong
bùn lầy bùng nhùng. Đến khi đổ dốc xuống một sườn núi, đôi giày nhựa tôi
đi tỏ ra ích dụng khi lội nước, nay phản tác dụng trong việc bám sát
mặt đất. Uỵch! Tôi bất ngờ bị trượt và phệt đít xuống nền đất rừng chỉ
trong một nốt nhạc. Cánh tay chống xuống theo phản xạ tự nhiên đau nhói.
Tôi gượng đứng dậy, chờ cơn đau lắng để tiếp tục bước. Lại bất ngờ
“uỵch”. Lại đứng dậy bước. Lại “uỵch”. Ba cú ngã liên tiếp như trời
giáng khiến ý chí bị thử thách ghê gớm, tôi cảm thấy chán nản, run rẩy
nói với người đồng hành rằng, nếu tôi phải dừng lại thì cậu hãy cứ tiếp
tục, đừng vì tôi mà bỏ dở việc chinh phục đỉnh cao. Nhưng rồi lúc ấy có
một nhóm bạn trẻ đi tới, một trong số họ xách theo một chiếc túi hình
cây đàn nhỏ, nói cười ríu ran. Đó chính là Tôn cùng nhóm bạn của cậu. Họ
đã tiếp sức cho tôi. Tôi không thể bỏ cuộc!
Đoạn cuối của hành trình là những con dốc ngược ẩm thấp lẩn trong rừng
trúc. Đôi chân mang giày của các phượt thủ ngập trong lớp bùn dày đến
mắt cá, hơi thở hòa cùng sương trời. Đi một đoạn chúng tôi lại gặp một
tốp từ hướng đỉnh đi xuống. Họ nở những nụ cười mãn nguyện của người
chiến thắng động viên “cố lên, chỉ còn hai mươi phút nữa thôi”, “cố lên,
chỉ còn mười phút là đến thôi”. Đáp lại, chúng tôi chỉ khẽ gật trong
tiếng thở hí hóp, như thể đang dùng đến những gam năng lượng cuối cùng.
Và rồi chúng tôi cũng đến nơi.
Một khoảng sáng lộ ra, khi chúng tôi ngước lên thì không còn gì chặn tầm
mắt nữa. Trời. Chỉ là trời mà thôi. Trời ơi! Vâng! Đúng là “Trời ơi”!
Chúng tôi đến nơi rồi! Chúng tôi đã chiến thắng! Đỉnh Ky Quan San. Chúng
tôi đã cao hơn nó. Cô porter người Mông ngồi đợi bên tảng đá từ bao
giờ, nhẫn nại và dịu dàng như cô giáo mầm non phát cho chúng tôi khẩu
phần ăn trưa. Nhưng tâm trí nào mà ăn nữa. Một nhóm lên trước chúng tôi
đã xì pháo sáng lấp lánh hò hét quanh đỉnh tháp. Một nhóm khác thì đang
thay những chiếc áo mới mang hình quốc kì để chuẩn bị chụp ảnh. Nhóm nào
cũng mang theo những chiếc loa nhỏ bật nhạc. Tôn và nhóm bạn trẻ lôi
đàn ra so dây, lôi điện thoại ra bật nhạc. Khi các nhóm chụp ảnh quanh
đỉnh tháp đã vãn, Tôn và các bạn từ tốn đứng vào trước đỉnh tháp có chữ
“KY QUAN SAN 3.046m”. Và hát.
Tôi đã ngồi đó, trong một niềm xúc động khôn tả giữa những lời ca hòa
với mây trời. Tôn cất lời lĩnh xướng, giọng khỏe và vang của người cầm
chịch. Đời loài người này rất vội/ Em ơi cứ sống sao cho mình thấy vui/
Sống như ta chưa từng được sống/ Cầm bàn tay ta đi qua đêm dài/ Tuổi trẻ
này mình cùng nhau/ Khoác vai đi từ sáng tới đêm/ Hát lên như chưa từng
được hát/ Vui nay thôi ai biết mai sau. Trong lòng tôi, rung lên những
xúc cảm, quẩn đặc như những đụn sương. Tất cả cùng cất lên lời ca trên
đỉnh Ky Quan San dù không cùng một nhóm, ít ai biết ai. Họ có cùng sở
thích khám phá, cùng yêu ca hát và kết nối với nhau bởi chuyến đi này.
Cây đàn nhỏ Tôn luôn mang theo bên mình, qua những con suối róc rách,
qua những vách đá cheo leo để bây giờ cậu và mọi người cất lên lời hát
của bài ca lên đường, như một tuyên ngôn của những người trẻ ưa xê dịch.
Hình ảnh Tôn và nhóm bạn khiến tôi liên tưởng đến những người lính thời
chiến tranh. Biết bao cam go đói khổ, hành quân ra trận, đối diện với
cái chết, nhưng tuổi trẻ vẫn cứ phơi phới, những cây ghuitar vẫn ngự
trên vai họ vượt dãy Trường Sơn, tiếng hát vẫn cất lên khắp những cánh
rừng cháy đỏ bởi thuốc diệt cỏ mang chất độc dioxin… Thì hôm nay, tại
sao những lời ca như thế lại có vẻ hiếm hoi hơn? Tại sao người ta lại
rút vào sau những phòng karaoke âm thanh chất lượng cao, hỗ trợ cho
những giọng mèo đực cũng ngang tầm ca sĩ thay vì cất lên những câu hát
ngẫu hứng giữa thiên nhiên rộng dài?
Có lẽ dịp tôi tham gia đoàn leo núi, số người leo Ky Quan San đạt đến
con số kỉ lục, cỡ hai trăm nhân mạng. Người nối người ngược núi, bám
theo những vách đá lởm chởm, nhiều đến nỗi một vài người dân tộc đi rừng
về ngược chiều với chúng tôi đã phải thốt lên kinh ngạc, khi mà họ vốn
rất ít lời. Điều gì đã mời gọi người người đổ lên núi cao thử chân cứng
với đá mềm? Vài bức hình sống ảo, ngắm vài bông đỗ quyên, thể hiện một
cái tôi cá tính? Không! Tôi nghĩ không chỉ có vậy. Chắc chắn sẽ còn điều
gì hơn thế.
Ngày hôm nay, những giá trị sống đã thay đổi, khi mà người ta coi những
chuyến đi, những điểm đến, những lần check in ở những địa chỉ danh giá,
độc đáo đã trở thành một tài sản vô hình, một niềm tự hào hãnh diện thì
những chuyến đi không chỉ là thứ trang sức màu mè. Đã không riêng những
người trẻ hò nhau “xách ba lô lên và đi”, và việc “sáng thức dậy ở một
nơi xa” đã trở thành một phong trào thì việc ai đó đi đâu đó trở thành
chuyện thường ngày hết sức, chỉ còn hơn nhau là đi đâu mà thôi. Việc xê
dịch hôm nay đã vừa trở thành thứ để đo đếm tình cảm vừa như một lời mời
gọi ngọt ngào cho những lứa đôi cũng là bạn đồng hành trên những cung
đường. Bây giờ, ngồi lướt facebook của các bạn trẻ, thế nào cũng gặp bức
hình chủ nhân cầm tay ai đó mà không biết là ai, vì chỉ chụp đến chỗ
cầm tay thôi kèm theo câu slogan “Em bảo em muốn đi, vậy anh sẽ đưa em
đi” đầy tự mãn. Nhưng không chỉ có thế. Tôi đã gặp một cô gái cần mẫn
vừa leo từng bước chậm chậm và nhẫn nại như cô Mỵ trong
Vợ chồng A Phủ
mà thi thoảng lại rẽ ngang rẽ dọc hai bên đường thu gom những bao
nilon, những vỏ chai nước cũng không nhiều lắm vào một chiếc túi để giữ
sự nguyên sơ thuần khiết của núi rừng. Phần đa những người leo núi là
đơn thân, họ đi để thử thách chính mình. Nếu không có những chuyến đi
điên rồ thì Châu Mĩ đã không được tìm thấy, mặt trăng sẽ chưa có người
đặt chân và vũ trụ vẫn mênh mông bí ẩn đến khôn cùng. Phải chăng, chúng
ta luôn đi tìm những thứ ngoài ta, khác ta ở thế giới này. Đi để nhìn
lại mình. Đi để restart lại mình. Đi để định dạng lại mình. Và đi để mở
ra những chân trời tươi mới, đánh thức những hạt mầm sáng tạo đang bị
bào mòn và yên ngủ.
Nếu như ở trên đỉnh Ky Quan San tôi đã xúc động khi nghe Tôn và những
người bạn của cậu hát Bài ca tuổi trẻ thì sáng hôm sau, ở đỉnh núi Muối
lại là một sự xúc động khác. Hàng trăm con người đón đợi ánh bình minh
như một nghi lễ. Bên một biển mây tráng lệ như dẫn dụ vào cõi thiên
thai. Những tiếng ồ reo khi mặt trời vừa ló rạng, vầng dương đĩnh đạc và
kiêu hãnh nhô lên tỏa ánh sáng nhuộm màu cho biển mây trắng kì ảo. Các
nhiếp ảnh gia chuyên và không chuyên với chân máy, máy ảnh, điện thoại
liên tục làm việc. Mọi người cùng hòa vào thiên nhiên ở thời khắc thăng
hoa, hân hoan và thành kính. Ở đây, có lẽ chúng tôi đã chạm đến tận cùng
nhất của cảm xúc trong chuyến đi này. Nơi thiên nhiên có một quyền năng
tuyệt đối, chi phối tuyệt đối.
Và bất ngờ nhất, giữa cảnh sắc thiên đường ấy, Tôn và các bạn của cậu
lại xuất hiện, với cây đàn trên tay. Sân khấu tráng lệ đã trải sẵn trước
một ngày mới và những lời ca đang nở trên môi. Tuổi trẻ này mình cùng
nhau/ Khoác vai đi từ sáng tới đêm/ Hát lên như chưa từng được hát/ Vui
nay thôi ai biết mai sau… Từ lúc nào tôi cũng hát, cũng hòa vào lời ca
của Tôn và đám bạn trẻ. Tôi đã hát về một tuổi trẻ đã qua, tôi đã hát về
một tuổi trẻ sống lại của mình trong rưng rưng trước một bình minh.
Và ông ơi, cuộc đời này còn dài được bao lâu/ Đôi chân ta đã đưa ta
đi lang thang xa những đâu/ Trước mắt tuổi trẻ rồi cũng sẽ trở thành
ngày hôm qua/ Ta cứ sống vui đê, vì hôm nay là món quà…
Tuổi trẻ rồi cũng sẽ trở thành ngày hôm qua, và những đỉnh cao rồi cũng
sẽ lùi vào dĩ vãng, cả những đỉnh cao hữu hình như đỉnh núi chúng tôi
chinh phục và những đỉnh cao vô hình khác mỗi người đạt được trong cuộc
đời, nhưng nó mãi sẽ là những quầng sáng trong mớ kí ức có thể sẽ mù mờ
lộn xộn khi mái tóc đã pha sương. Với tôi, chỉ cần từ nay về sau, mỗi
khi nhìn thấy hình ảnh một ngọn núi cao, tôi sẽ nhớ về chuyến đi này, sẽ
hình dung về tôi của hôm nay, khi đứng trên đỉnh Ky Quan San, ưỡn ngực
vươn cao, nghe mây bay, giơ cánh tay vớt từng cơn gió, để cảm nhận thời
gian trôi qua những kẽ tay người.
N.X.T
Nguồn: vannghequandoi.vn