Thành ngữ “Tay chơi Hà Nội” hẳn là chưa có tuổi đời lâu lắm. Nó sẽ chỉ được lưu hành công khai vào sau Cách mạng tháng Tám 1945 khi chế độ quân chủ hoàn toàn chấm dứt trên toàn cõi Việt Nam. Trước đó phải là tầng lớp quan lại, vua chúa mới có cơ hội trở thành một tay chơi. (Tản văn của ĐỖ PHẤN)
Thành
ngữ “Tay chơi Hà Nội” hẳn là chưa có tuổi đời lâu lắm. Nó sẽ chỉ được
lưu hành công khai vào sau Cách mạng tháng Tám 1945 khi chế độ quân chủ
hoàn toàn chấm dứt trên toàn cõi Việt Nam. Trước đó phải là tầng lớp
quan lại, vua chúa mới có cơ hội trở thành một tay chơi.
Ngoại trừ những người Pháp trong bộ máy cai trị ra, thanh niên Hà Nội
cũng bắt đầu tập tành ăn chơi đàn đúm ở những nơi chốn khét tiếng Hà
thành hồi trước Cách mạng. Từ đi hát cô đầu, vào tiệm nhảy cho đến việc
hút hít và rượu chè đều có những tụ điểm công khai trên phố. Những văn
nghệ sĩ chẳng lấy gì làm dư dả lắm cũng thường xuyên có mặt ở những nơi
như vậy. Chẳng thế mà nhà văn Vũ Bằng đã từng quả quyết trong tiêu đề
một bài báo năm 1973: Xóm Khâm Thiên: Cái nôi văn nghệ của Hà Nội ba
chục năm về trước.
Sau tiếp quản Hà Nội năm 1954 những tụ điểm ăn chơi như vậy bị coi là
truỵ lạc và bị xoá bỏ hoàn toàn. “Tay chơi Hà Nội” buộc phải làm quen
với những sinh hoạt vui chơi tập thể lành mạnh. Thế nhưng hình như dòng
máu ăn chơi vẫn âm thầm bền bỉ chảy miệt mài trong huyết quản. Họ phải
tìm ra cách ăn chơi khác kín đáo hơn, trật tự hơn. Hình ảnh những tay
chơi Hà Nội thập kỉ 60 thường chỉ là áo quần sạch sẽ, giặt là cẩn thận.
Cưỡi chiếc xe đạp có chuông, phanh sáng quắc. Vài anh giai ngoại thành
còn hứng chí lắp thêm cờ tua rua và quả bóng bàn rung rinh trước tay
lái. Túi áo ngực thể nào cũng phải cài chiếc bút máy Kim Tinh nắp vàng.
Tay đeo đồng hồ vàng Poljot mới hoặc những đồng hồ còn lại thời Pháp
thuộc Nikles, Willer, Movado... Sắm đủ một bộ phụ tùng như vậy cũng phải
tích cóp vài năm lương. Thanh niên nhà giàu có cũng không ai dám khoe
khoang. Nếu đeo chiếc nhẫn vàng một đồng cân và cưỡi xe đạp Peugeot thì
đã được coi là “đại gia” lúc ấy. Tuy nhiên tác dụng lại không được như
mong muốn. Thiếu nữ Hà Nội sẽ nhìn những thanh niên như vậy với con mắt
đầy ngờ vực.
Những tụ điểm tập trung đông người chỉ có vài quán cà phê mậu dịch và
những rạp chiếu phim. Lững thững sánh bước bên người yêu vào rạp Tháng
Tám hay Công Nhân là sang trọng nhất. Đẳng cấp thấp hơn sẽ là những rạp
Mê Linh, Bạch Mai, Bắc Đô, Đông Đô, Hoà Bình… Dù rằng những rạp này đều
chiếu cùng phim nhưng thường chậm mất vài tuần. Tối thứ bảy rủ bạn bè
vào Quán Gió trong Công viên Thống Nhất uống cốc sen dừa đã là sinh hoạt
cao. Một cốc nước ngồi cả buổi tối sinh ra trò chơi “bắn thìa” để tận
hưởng hết thú vui quán xá.
Phải sang đến đầu thập kỉ 70, khi những lưu học sinh từ nước ngoài về
mới mang theo những chiếc máy quay đĩa than nghe nhạc. Cùng với nó là
những đĩa hát thu âm các loại nhạc đang thịnh hành ở phe Xã hội chủ
nghĩa. Tụ tập nhau năm sáu người xếp hàng ở Cổ Tân mua vài cốc bia với
lạc rang mang về uống và nghe nhạc đến đêm. Vài người còn mạnh dạn tụ
tập nhảy nhót những vũ điệu hiện đại. Tất nhiên cửa đóng im ỉm và nhạc
bật vừa tai. Công an mà phát hiện thể nào cũng bị mời về đồn viết bản
kiểm điểm. Sợ nhất là tờ giấy năm hào hai được dùng miễn phí ở đồn. Có
anh ngồi nắn nót vài tiếng đồng hồ mới được chừng nửa trang. Cũng phải
đủ cả mở bài, thân bài, kết luận theo hướng dẫn. Phố lúc ấy đã lác đác
có vài ông thày đứng ra mở lớp dạy đàn guitar. Không phải ai cũng có đủ
tiền bạc để theo học. Giá một chiếc đàn guitar mậu dịch bán ở đường
Tràng Tiền là 45 đồng. Bằng tháng lương của cán bộ tốt nghiệp trung cấp.
Cho nên thanh niên Hà Nội phần lớn học theo lối truyền tay nhau những
hợp âm đơn giản để có thể đệm cho bài tự hát. Và thuật ngữ “quạt chả” ra
đời lúc ấy là để nói về kĩ thuật chơi guitar vô sư vô sách của họ.
Con đường vòng quanh bờ hồ Hoàn Kiếm kéo dài xuống hết phố Huế là nơi
trai gái đạp xe những tối cuối tuần. Chẳng hiểu sao lại gọi là đường
“tẩy”. Lượn “tẩy” đi qua Hàng Khay, Lê Thái Tổ, Đinh Tiên Hoàng xuống
Hàng Bài đến hết phố Huế thì quay đầu lại. Trai gái tán tỉnh nhau có khi
đi hết vài vòng trong một buổi tối. Thuật ngữ “cưa đường” ra đời. Cũng
có đôi nên duyên. Nhưng cũng có nhiều anh chị đạp xe đến mòn lốp mà
chẳng nên cơm cháo gì. Về cuối thời bao cấp “cưa đường” cũng biến tướng
thành nơi hò hẹn chớp nhoáng. Sau đó công viên, bờ đê và vài con phố
vắng vẻ được chọn làm bến đỗ cuối cùng mà chẳng có một cái nhà nghỉ nào
cả.
Đầu thập kỉ 70 cũng là lúc du nhập lối sống hippy từ nước ngoài vào Hà
Nội. Các du học sinh mang nó về từ những nước Đông Âu họ theo học. Quần
ống loe và áo sơ mi bó chẽn cả nam và nữ. Con trai để tóc dài cợp cổ áo.
Lần này thì chính quyền ra tay ngăn chặn rất kiên quyết. Tóc tai có thể
bị cạo nhẵn. Quần ống loe bị rạch đến gối. Tất nhiên hippy Hà Nội cũng
chỉ ở cách ăn mặc bên ngoài mà thôi. Không ai thực sự hiểu nội dung và
nơi xuất phát của phong trào này trên thế giới.
Tay chơi Hà Nội thời nào cũng có. Trò chơi cũng vì thế mà phát triển
theo thời. Dù bây giờ Hà Nội có đủ những sàn nhảy, quán karaoke, quán
rượu và trò chơi ở nơi công cộng thì thanh niên đa số vẫn có lối chơi
điềm đạm nhã nhặn như lớp cha ông mình. Những đại gia công tử được xướng
tên trên báo chí hiếm hoi lắm mới lạc vào một thanh niên Hà Nội.
Đ.P
Nguồn: vannghequandoi.vn